thời gian như hẹn

Quy trình khám theo yêu cầu có hẹn trước tại cơ sở y tế Nhi Đồng 1 Trước lúc đến, để lịch thăm khám qua số 028-1080. Bạn bệnh đưa thông tin cá nhân của bé bỏng cho nhân viên tổng đài. Đặt thời hạn dự định xét nghiệm và mang đến trước giờ hứa hẹn 15-30 phút.Phụ huynh đưa nhỏ nhắn đến xét nghiệm tại quần thể C, đi tự cổng 532 Lý Thái Tổ, quận 10. Thời gian không níu người, năm tháng chẳng giữ tình. Chừng mười năm rồi, cô trở lại thành phố này, đi thực hiện một lời ước hẹn ngày niên thiếu. Chú thích: *"Thanh minh thời tiết vũ phân phân…" là bài thơ "Thanh minh" của Đỗ Mục. Dịch nghĩa là: "Tiết thanh minh mưa rơi lất phất. Cách cho laptop ngủ. So với câu hỏi tắt máy hoàn toàn thì chế độ sleep có ưu thế ở chỗ là lúc cần thực hiện đến máy tính, bạn chỉ cần chạm vào bé chuột hoặc nhận một phím nào đấy trên bàn phím, máy vi tính sẽ lại hoạt động như bình thường. Ở một trong những hệ điều hành, chế độ sleep của máy 2. Khi các bên không thỏa thuận thời hạn giao tài sản thì bên mua có quyền yêu cầu bên bán giao tài sản và bên bán cũng có quyền yêu cầu bên mua nhận tài sản bất cứ lúc nào, nhưng phải báo trước cho nhau một thời gian hợp lý. 3. Hẹn hò như lúc mới yêu. Vì thế, bạn nên dành thời gian làm những việc mình thích và dành chút không gian cho chính mình. Đó có thể là các hoạt động nhẹ nhàng, thư giãn như vẽ tranh, thuê thùa, chơi nhạc cụ… hoặc bạn cũng có thể dành cho mình một ngày để gặp mặt Site De Rencontre Dans Le 83. Ăn xong cơm là giờ nghỉ trưa. Lưu Húc và các đội viên quay về ký túc. Từ Lai đi theo Cận Thời Xuyên chắp tay sau lưng giống như là tản bộ sau bữa cơm. “Em đi theo anh làm gì?” Cận Thời Xuyên phát hiện mình đi đến đâu con bé này cũng đi theo tới đó, dứt khoát đứng luôn lại, “Giờ là thời gian nghỉ trưa.” “Ăn no quá, đi tản bộ một chút.” Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên, mặt trời sau mười hai giờ trưa gay gắt, đôi mắt Từ Lai cong thành hình trăng lưỡi liềm, vẫn đẹp như thường. Cận Thời Xuyên nhìn vóc người nhỏ bé của Từ Lai, thầm hừ trong lòng, vừa rồi ăn ít như mèo ấy. “Vậy em cứ từ từ tản bộ đi nhé.” Cận Thời Xuyên bỏ đi. Từ Lai nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông, lén lút bám theo. Cận Thời Xuyên trèo lên lưng núi, đứng thẳng người, phong thái đĩnh đạc, cây hòe già bên cạnh khẽ đưa theo gió, dịu dàng che đi ánh mặt trời. Anh phóng mắt nhìn ra xa. Những tòa nhà cao tầng đứng sừng sững chen vào nhau khác biệt hoàn toàn với phía bên này. Anh rút bao thuốc lá ra, đập đập mấy cái trên tay, rút một điếu ngậm vào miệng, móc một bao diêm ra, rút một que diêm rồi đóng hộp lại. Đầu diêm quẹt nhẹ lên vỏ bao, lửa bùng cháy. Anh khum tay lại, đầu diêm chạm vào đầu điếu thuốc, đốm lửa nhỏ được truyền lại cho nó. Anh vẫy tay dập tắt que diêm rồi ném nó xuống núi. Từ Lai đứng ở một chỗ không xa ngắm nhìn bóng lưng có phần cô quạnh của anh, thờ dài rồi quay người định đi. “Ra đây.” Cận Thời Xuyên quát. Từ Lai mím môi quay người lại, đi đến chỗ Cận Thời Xuyên. Trong phút bối rối không biết phải nói gì, cô cứ đứng lặng lẽ như vậy bên cạnh xem anh hút từng hơi thuốc. “Sao em biết chuyện của Truy Phong vậy?” Cận Thời Xuyên nhả thêm một hơi thuốc rồi mới mở lời hỏi Từ Lai. “Hỏi thăm ạ.” Chuyện cũng tình cờ. Trước đây Từ Thừa Vận có một người bạn làm Tham mưu trung đoàn phòng cháy chữa cháy tại Du Giang, trong lúc ngồi hàn huyên với nhau có nhắc đến chú chó anh hùng Truy Phong đồng thời nhắc đến huấn luyện viên của Truy Phong, nghe nói khi đó Cận Thời Xuyên chịu đả kích rất lớn. Cô muốn đi tìm anh nhưng người đã rời khỏi Du Giang. Sau này, cô sợ Cận Thời Xuyên không có thời gian đi thăm Truy Phong nên thanh minh hằng năm đều trở về đi ra mộ, nhưng lần nào đi cũng thấy ở đó đã có một bó cỏ đuôi chó. Cô biết là anh đã đến thăm rồi. Cận Thời Xuyên dập tắt điếu thuốc, không hỏi kỹ thêm, quay lại gọi “Đi thôi.” Từ Lai gật đầu. Cô đoán ở nơi nay hẳn cất giữ rất nhiều kỷ niệm về Truy Phong, anh không nói thì cô sẽ không hỏi. “Mặc dù người ta nói, sau khi ăn xong, hút một điếu thuốc, sướng tựa thần tiên, có điều bác sĩ thì bảo là sau khi ăn xong, hút một điếu thuốc, hại hơn bình thường gấp chục lần, nói chi vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn.” “Lúc em không nói chuyện đáng yêu hơn đấy.” “Ồ, anh nói em đáng yêu hả?” “Có hả?” “Có ạ!” “…” Hai người lại bắt đầu một tràng đấu khẩu mới. Buổi chiều, cả đội tập hợp, Cận Thời Xuyên và Từ Lai đứng trước mặt mọi người, bắt đầu nội dung huấn luyện buổi chiều. Cận Thời Xuyên nhìn một lượt các huấn luyện viên mới đứng chỉnh tề rồi mới nói “Có biết tại sao tôi bảo các đồng chí quét dọn chuồng chó không?” “Báo cáo.” Diệp Hoài Vĩ lên tiếng. “Nói đi.” “Vì muốn chúng tôi yêu ai yêu cả đường đi ạ.” Có người cong khóe môi nhưng không ai dám cười thành tiếng. Từ Lai không nhịn được, lẽn cúi đầu, vành mũ che khuất mặt, chỉ có thể thấy đôi vai cô rung rung. ” Yêu ai yêu cả đường đi, đồng chí cho là đang hẹn hò à.” Cận Thời Xuyên quét mắt nhìn một lượt, không ai dám lỗ mãng cười nữa. “Báo cáo.” Bàng Hâm có ý kiến. “Nói đi.” “Chúng ta là huấn luyện viên, phải hiểu rõ hoàn cảnh sống của chó tìm kiếm cứu nạn ạ.” Cận Thời Xuyên nhìn Bàng Hâm, coi như anh ta nói đúng “Điều kiện sinh hoạt của chó tìm kiếm cứu nạn ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe thể xác và tinh thần của nó. Các đồng chí làm huấn luyện viên, mỗi ngày bắt buộc phải quét dọn chuồng chó của mình. Sau này, không cần tôi nhắc lại nữa, mọi người phải tự giác, chủ động quét dọn chuồng chó hằng ngày.” “Rõ.” Mọi người đồng thanh hô. “Thế không phải là làm anh lính chăn nuôi à? Nói dễ nghe quá.” Có người lén làu bàu. Cứ tưởng không bị ai nghe thấy, không ngờ sắc mặt Cận Thời Xuyên lập tức nghiêm lại “Dương Dương, đồng chí vừa mới nói gì?” “Báo cáo.” Dương Dương nhìn ngược lại Cận Thời Xuyên, cuối cùng vì cái nhìn quá sắc bén của đối phương mà giọng nói bé lại, “Không có gì ạ.” Cận Thời Xuyên đi đến trước mặt Dương Dương. Trong đội, Dương Dương so với các đội viên khác thì là người xuất chúng, đầu cao ngang đầu Cận Thời Xuyên, chỉ khác là vẻ ngoài thư sinh hơn hẳn. Vì trùng tên với diễn viên Dương Dương nên hay được đùa là Dương Dương của ngành phòng cháy chữa cháy. “Dương Dương, cao thủ máy tính, giải Ba cuộc thi ACM, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của trung đoàn.” Cận Thời Xuyên nhìn chằm chằm Dương Dương, “Cậu, không phải do tôi chọn vào, cho nên, nếu cậu xem thường công tác huấn luyện viên, hoặc là cảm thấy người tài giỏi không được trọng dụng, tôi cho cậu một cơ hội, lập tức cút ngay cho tôi.” Những người đứng ở đây hầu như đều từng được nghe danh đội trưởng Cận, người bị gọi là huấn luyện viên ma quỷ. Những lính mới từng được anh dẫn dắt đều phải trầy vi tróc vảy mới ở lại được đội, nhưng thực tế cũng chứng minh, những người lính dưới quyền Cận Thời Xuyên không có ai là người kém cỏi. Các đội viên được chọn trở thành huấn luyện viên ở đây, mỗi người đến từ một đại đội khác nhau, đều là những tay lính mũi nhọn. Nên biết, có thể trở thành đội viên đại đội đặc biệt, không ưu tú thì nhất định không thể. “Nói đi.” Cận Thời Xuyên to tiếng, rõ ràng không phải cáu giận nhưng những người đứng nghe vẫn căng thẳng, tim đập bùm bùm. Đến cả Từ Lai đã quen nói cười trêu ghẹo Cận Thời Xuyên, giờ cũng không dám hó hé, nghiêm chỉnh đứng tại chỗ, xem như đã ý thức được thế nào là thật sự nghiêm túc. “Báo cáo, tôi không đi.” Dương Dương đáp. Cận Thời Xuyên nhìn cậu ta thêm một lần rồi quay sang nói với những người khác “Còn ai muốn đi nữa không?” “Không ạ.” Cả tốp đàn ông đứng dưới cái nắng chói chang, ngẩng đầu ưỡn ngực đáp. “Được, giờ đi chuồng chó.” Cận Thời Xuyên ra lệnh. Mỗi chuồng chó đều được đánh số, dưới bảng số là thông tin tên, giới tính, tuổi, giống của con chó tìm kiếm cứu nạn đó. Có điều, sáng nay, các huấn luyện viên mới đều tập trung vào việc quét dọn cho nên hầu như đều bỏ qua điểm này. Hiện giờ, tất cả mọi người đứng xếp hàng, quay lưng lại phía chuồng chó, đối mặt với Cận Thời Xuyên, bắt đầu học thuộc lòng. “Ai trước?” “Báo cáo, tôi trước.” Dương Dương mới bị mất mặt trước Cận Thời Xuyên nên giờ muốn gỡ lại. Cận Thời Xuyên gật đầu “Nói đi.” “Tiểu Hổ, giống chó săn Labrador, 1 tuổi, chó đực.” Dương Dương có trí nhớ bẩm sinh rất tuyệt vời, gần như chỉ nhìn một lần là nhớ, huống chi lúc anh ta lại đây đã thấy trong chuồng chó có một con Labrador. Cận Thời Xuyên gật đầu “Chính xác.” “Báo cáo đội trưởng, chó của tôi tên là Đa Đa, giống Newfoundland, một tuổi hai tháng, chó cái.” Lưu Húc là người thứ hai trả lời. Cận Thời Xuyên gọi tên “Vương Tuấn.” Vương Tuấn giật mình, đứng nghiêm, trả lời “Báo cáo đội trưởng, tôi không chú ý.” “Sau khi kết thúc buổi huấn luyện, cõng vật nặng, chạy mười ki lô mét, bao giờ chạy xong thì lúc đó mới được ăn cơm.” “Rõ.” “Tiếp, Giang Đường.” “…” Cuối cùng, trong mười hai người, chỉ có bốn người trả lời được đầy đủ, chính xác các thông tin, còn lại đều không đạt. Học thuộc lòng xong, Cận Thời Xuyên phát dây dắt chó cho mọi người, yêu cầu dắt chó ra thao trường tập hợp, việc này cũng khá là rắc rối. Chó béc-giê Malinois Bỉ hay chó béc-giê Côn Minh không thể so với những con Labrador, Golden Retriever dễ thương, chúng nó có sự dũng mãnh, hung hãn bẩm sinh. Cho nên một vài đồng chí bị phân cho giống chó này không khỏi càu nhàu điếc tai, những người khác đều mặc kệ anh ta. Cũng có người cắm đầu lôi đi, hai bên co kéo với nhau, người còn trẻ con hơn chó. Người thông minh thì biết dùng gì đó để dụ nó. Cuối cùng, nhờ sự giúp sức của Từ Lai, sau nửa giờ, mọi người đều đã đưa được chó của mình ra sân huấn luyện. Cận Thời Xuyên và Bình An đứng trên bãi cỏ chờ, thỉnh thoảng lại xem đồng hồ, vẻ mặt rất khó đoán. Cả đội tập hợp. Có con không chịu ngoan ngoãn đứng bên cạnh, muốn chạy đi, có con thì sán lại chỗ con kia, hít hít ngửi ngửi. Chỉ có Bình An là ngồi ngay ngắn bên cạnh Cận Thời Xuyên, tỏ ra hết sức kiêu ngạo. Từ Lai càng nhìn càng buồn cười, Bình An bé bỏng ơi, mày là nhỏ tuổi nhất đó, đắc ý cái quỷ gì thế! “Bài học đầu tiên là huấn luyện cơ bản ngồi, nằm, đứng, giơ chân, gọi là huấn luyện tính phục tùng. Giờ tôi sẽ làm mẫu cho mọi người xem.” Cận Thời Xuyên tháo dây đeo cổ cho Bình An, đi đến đứng đối diện với nó ra hiệu lệnh. Từ Lai đứng một bên xem, khuôn mặt tươi cười, cho dù thế nào, cô mong rằng Bình An sẽ hóa giải được hết những vướng mắc trong lòng Cận Thời Xuyên. Chú thích *cõng vật nặng chạy 10km Đây là cái ba lô phải cõng này, đủ ác. *ACM ACM International Collegiate Programming Contest là cuộc thi lập trình quốc tế lâu đời và danh giá nhất dành cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng trên toàn cầu. Đây là một cơ hội cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng thể hiện và rèn luyện các kỹ năng giải quyết vấn đề và lập trình. Nga đã 6 năm liên tiếp 2012-2017 có đội dành giải nhất cuộc thi này. Trung Quốc cũng từng 4 lần có đại diện vô địch các năm 2002, 2005, 2010, 2011. Nguồn Wikipedia. *Các giống chó Labrador, Newfoundland, Malinois hay béc-giê Mõm đen, Golden Retriever, chó Côn Minh mọi người tự tìm thông tin chi tiết từng giống nhé. Chó Côn Minh là giống chó được sử dụng rộng rãi và phổ biến nhất trong quân đội và cảnh sát Trung Quốc hiện nay. Chó Côn Minh Golden Retriever Malinois Malinois Labrador Newfoundland Tác giả Tiểu Lộ 筱露Thể loại Hiện đại, ngọt ngào, 1×1, HEĐộ dài Mở đầu + 80 chương + 01 ngoại truyện Văn án Trong đống đổ nát, nó đã đánh hơi ra cô, anh duỗi tay về phía cô, dường như cô đã thấy trước được mai này có một ngày. – Anh gả cho em nhé! – Ừ. Thời gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả đời. Cận Thời Xuyên Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện? Từ Lai Muốn trở thành người xứng với anh. Cận Thời Xuyên Anh chỉ là một tên lính. Từ Lai Không, anh là người hùng của em. Anh và đồng đội của anh là những anh hùng giữa thời bình, hy sinh bản thân vì bình yên của nhân dân và thành phố. Anh là người hùng của cô, cô là cuộc đời của anh. Thời gian như hẹn sẵn, năm tháng dần xóa nhòa. Một câu chuyện ngọt ngào có tình cảm ôm ấp cũng có cả nhiệt huyết! 🍒LINK ĐỌC 🍒 Các truyện cùng hệ liệt *Úc của tôi trở về couple Từ Úc x Tô An Hi anh trai và bạn thân của Từ Lai Edit Bột *Y Sam couple Mạnh Khâm x Quan Sam nữ bác sĩ phẫu thuật cho Cận Thời Xuyên Edit Cú mèo Hehe Wattpad Thời gian như hẹn edit Tình yêu là một thứ rất mông lung, vô hình. Khi bạn ý thức được sự tồn tại của nó thì bạn đã sớm yêu mất rồi. Cận Thời Xuyên chưa từng yêu đương, cũng chưa từng động lòng với ai. Nếu chuyện tình cảm là một quyển sách, vậy quyển sách của anh chính là cuốn “Vô tự thiên”. Từ nhỏ đến lớn, anh đi đến đâu cũng được từ thiếu nữ cho đến phụ nữ yêu mến, còn anh thì luôn vững vàng như một đỉnh núi tuyết, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Đám anh em nối khố rất thích trêu chọc anh rằng không ngờ một thằng có vẻ ngoài mê hoặc người khác như thế lại là một vị hòa thượng tứ đại giai không. Năm đó, anh cứu Từ Lai 15 tuổi thoát chết trong đống đổ nát, cũng gieo vào lòng cô gái nhỏ một niềm tin vào ngày gặp lạị. Duyên phận sẽ dẫn đường cho hai người họ. “Lúc trước em đã phải chịu cú sốc lớn, người đúng lúc cứu em khi ấy là anh.” Cận Thời Xuyên thoáng ngập ngừng, “Cho nên em mới nảy sinh sự dựa dẫm vào anh, đó là lòng biết ơn, không phải là tình cảm, nếu lúc ấy là một người khác, em cũng sẽ nảy sinh ảo giác này, hiểu chứ?” “…” Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai không lên tiếng, bèn hỏi lại “Em hiểu ý của anh rồi chứ?” “Hiểu ạ.” “Rất tốt” “Có điều,” Từ Lai ngừng lại đôi chút, “Nhưng mà em vẫn luôn hiểu rất rõ rằng nếu là một người khác thì không thể được, chỉ có thể là anh, anh có hiểu ý của em không?” Cận Thời Xuyên là kiểu con trai mạnh mẽ, tự cao, kiêu ngạo, không phải tuýp người dịu dàng. Sau khi được cứu thoát khỏi hiểm cảnh, Từ Lai mới hiểu ra, anh chẳng hề cùng đứng chung hàng ngũ với hội những chàng trai ấm áp. Dù vậy, tại thời khắc đấu tranh giữa sống chết kia, sự ấm áp và lời cổ vũ của anh, giống như ánh mặt trời chiếu nắng lên mình cây cỏ dại Từ Lai nhỏ bé đã cận kề cái chết. Thứ tình cảm bác ái anh mang trong mình, đối với cô gái trẻ đang nằm gần hấp hối trong đống đổ nát, lại là thứ tình cảm lưu giữ rất nhiều năm vượt cả không gian và thời gian. Năm ấy cô chỉ mới có mười lăm, lại trải qua một kiếp nạn lớn như vậy, vào lúc đau khổ nhất, Cận Thời Xuyên đã đưa tay ra cho cô, kéo cô trở về từ ranh giới sinh tử, khi đó, anh đúng là một ân nhân. Tuy nhiên, dần dần trưởng thành, xung quanh có không ít người theo đuổi, nhưng cô chưa từng có cảm giác động lòng như vậy với bất kỳ ai khác. Ngược lại, lúc nào cô cũng nghĩ cách để hỏi thăm tin tức về Cận Thời Xuyên, mỗi lần thấy xe cứu hỏa đi ngang, cô lại nghĩ đến anh, nhìn thấy những người lính chữa cháy không cùng màu da cũng nghĩ đến anh, nghe tin ở đâu đó có động đất, núi lở, hỏa hoạn, cô vẫn luôn nghĩ đến anh đầu tiên. Cô biết Truy Phong đã hy sinh, chú chó năm đó cùng với anh cứu mạng cô khỏi đống đổ nát đã không còn nữa, vì vậy cô bắt đầu học huấn luyện chó cũng là vì anh, dạy dỗ Bình An cũng là vì anh. Nếu như nói tất cả những điều này đều là do cô cố chấp, vậy thì rất nhiều năm đã trôi qua, gặp lại anh một lần nữa, cái cảm giác khiến tim đập nhanh này chắc chắn không phải là do cô tự tưởng tượng ra nữa. Cô làm cho anh dần quen với cuộc sống có cô. Cô đánh người sinh sự vì anh, dáng vẻ đĩnh đạc đường hoàng, sáng trưa chiều mỗi ngày không ngừng nhắn tin cho anh, cô lo lắng khi thấy anh bị thương, cô bị trật khớp còn hùng hổ khuyên nhủ bé gái định tự sát. Cô tự tin khảng khái trả lời người khác rằng cô chủ động theo đuổi anh, là cô quyết tâm một đường theo đuổi tận 10 năm. Một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng là thế mà lại có được tính tình phóng khoáng, có sao nói vậy. Cô chung tình, kiên định, gan dạ, cũng lại nhỏ bé yếu đuối trong mắt anh, khiến anh rơi vào tình yêu không lối thoát. Ngày đó, trong màn mưa bụi, cô bé được anh cứu khi ấy lại hỏi anh có thể dẫn cô đi cùng không. Lúc ấy Cận Thời Xuyên cảm thấy rất hoang đường, không cần nghĩ đã đáp ngay là không thể. Rồi anh nhìn thấy vẻ thất vọng rõ ràng trên khuôn mặt và sự chua xót trong đôi mắt của cô nhưng rồi đôi mắt ấy lại lập tức sáng lên. Cô bé đó nói muốn ước hẹn với anh, mười năm nữa sẽ đi tìm anh, bảo anh đợi. Anh không hề để tâm, chỉ dặn lại một câu cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày. Không ngờ mười năm sau, cô bé ấy đã trưởng thành, thật sự xuất hiện, còn mang đến cho anh Bình An và cả tình yêu. Việc nhà việc nước không thể vẹn cả đôi đường sao ? Thật ra anh để ý người ta muốn chết, ăn dấm chua với tất cả những người đàn ông khác lượn lờ xung quanh cô, anh rất muốn trả lời cô rằng Vứt mẹ cái việc nhà việc nước không thể vẹn cả đôi đường đi, ông đây muốn lập gia đình với em, có được không đây? Nhưng mà chỗ này là doanh trại, chuyện tình cảm để dành về rồi nói vậy ‾▿‾~ Người đàn ông mặc trang phục rằn ri dùng trong huấn luyện đi cạnh cô gái nhỏ, ở giữa là một con chó béc-giê rất ngầu, dưới ánh nắng vàng ruộm, trông đẹp như một bức tranh. Hóa ra chẳng phải là một tảng đá vừa cứng đầu vừa xấu xa mà là một ngọn cỏ xanh không biết nói năng. Thời gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả đời. Cận Thời Xuyên Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện? Từ Lai Muốn trở thành người xứng với anh. Cận Thời Xuyên Anh chỉ là một tên lính. Từ Lai Không, anh là người hùng của em. Là người anh hùng giữa thời bình, hy sinh bản thân vì bình yên của nhân dân và thành phố. =============================================================== Truyện viết về người lính cơ động, nếu bạn nào thích ngọt, sủng thì có thể tìm đọc nhé. Hôm nay ngồi viết review cho “Cây oliu màu trắng” thì mình tìm thấy bản word này trong máy. Có lẽ là lưu lại trong lúc đọc truyện. Không hẳn là review, tóm tắt qua nội dung chuyện tình của nam nữ chính, hi vọng có nhiều bạn sẽ hứng thú và tìm đọc truyện ???? Đánh giá Top 5 thời gian như hẹn tổng hợp bởi Lopa Garden Thời Gian Như Hẹn – Truyện FULL 04/14/2022 718 vote Đọc truyện Thời Gian Như Hẹn của tác giả Tiểu Lộ 筱露, đã full hoàn thành. Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Thời Gian Như Hẹn chương mới nhất – SSTruyen 08/02/2022 323 vote ❶❶❶ Đọc truyện Thời Gian Như Hẹn miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng. Thời Gian Như Hẹn – Chương 13 03/29/2022 445 vote Thời Gian Như Hẹn – Chương 13 … Từ Lai nộp phí xong thì đi lấy thuốc, nghiêm túc như đang làm việc, giống như các nhân viên ở bệnh viện đang xử lý các … Ebook Thời Gian Như Hẹn – Tiểu Lộ 筱露 – MOBI/EPUB/PDF/AZW3 05/20/2022 4 549 vote Thời gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả đời. Cận Thời Xuyên Thích đến … Thời Gian Như Hẹn – Tiểu Lộ 筱露 – Truyện Audio 06/29/2022 285 vote Thời Gian Như Hẹn audio, Mới Cập Nhật Chương 0081 Ngoại truyện, Thể loại Hiện đại, ngọt ngào, 1×1, HE,Độ dài Mở đầu + 80 chương + 01 … TRUYỆN GỐC PHIM CHIẾU SÁNG CHO EM TRẦN VỸ ĐÌNH - CHƯƠNG NHƯỢC NAM ĐÓNG CHÍNHThể loại Hiện đại, ngọt ngào, 1×1, HEMột câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã, khi trong đống đổ nát, nó lại nhận ra được mùi hương trên người cô, anh duỗi tay về phía cô, dường như cô đã thấy trước được mai này có một ngày.– Anh gả cho em nhé!– gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả Thời Xuyên Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện?Từ Lai Muốn trở thành người xứng với Thời Xuyên Anh chỉ là một tên Lai Không, anh là người hùng của và đồng đội của anh là những anh hùng giữa thời bình, hy sinh bản thân vì bình yên của nhân dân và thành là người hùng của cô, cô là cuộc đời của gian như hẹn sẵn, năm tháng dần xóa câu chuyện ngọt ngào có tình cảm ôm ấp cũng có cả nhiệt huyết! Trong đám anh em nối khố của Cận Thời Xuyên, ngoài Triệu Dư làm ở ngoài còn có chút tự do về thời gian, những người khác lâu lâu mới được một hôm nghỉ, hơn nữa thằng này được nghỉ thì thằng kia lại không, đến bữa thằng kia được nghỉ thì thằng này lại không. Lũ quỷ sứ một thời của khu tập thể đã từng ngày ngày quàng vai bá cổ đi với nhau, vô tư đánh rơi tuổi trẻ, nằm trên sân bóng rổ nói chuyện trên trời dưới biển, mặc sức tưởng tượng về tương lai. Những người anh em đã cùng viết nên một thời thanh xuân rực rỡ khiến người ta hâm mộ nay đã sớm không còn trẻ trung và non nớt nữa. Họ là thép đã tôi, là những đấng nam nhi mình đồng da sắt, mỗi người một nghề, đem hết sức vẫy vùng, hiến dâng bầu máu nóng. Những điều từng dõng dạc tuyên bố thời niên thiếu, nay đều đã thực hiện được, nhưng cũng bởi vì vậy mà gặp nhau thì ít, xa nhau lại nhiều, rất khó tụ tập. Hôm qua, Lục Phương Kỳ chở Cận Thời Xuyên về khu tập thể, tình cờ gặp Cố Nghiêu cũng vừa mới về, nghe nói thằng cha Thạch Đầu cũng được về nghỉ phép, thế là ăn tối xong mọi người hẹn nhau làm một trận bóng rổ. Sau một hồi đổ mồ hôi như tắm, mấy gã đàn ông hôm nay đã từng trẻ trung một thời vẫn ngồi tán phét với nhau, nói thiên nói địa một hồi thì nói đến chuyện lên kế hoạch cho ngày mai. Lũ chó độc thân chọn chỗ xong xuôi, ông anh Triệu Dư đã lập gia đình được mấy năm dõng dạc tuyên bố anh em như thể tay chân, nhất định phải đi bằng được. Đúng lúc tưởng thế là xong, Cận Thời Xuyên thình lình bật ra hai chữ ngắn gọn súc tích không rảnh. Sau một hồi bức cung chẳng moi ra được gì, cuối cùng mọi người kết án rằng thằng cha này nhất định có bí mật không thể để người khác biết. Cố Nghiêu nhả một hơi khói thuốc, nhìn thoáng qua Cận Thời Xuyên một cái rồi chế nhạo bảo một câu “Không phải là có đàn bà, mai muốn đi hẹn hò đấy chứ?” Mấy gã khác lập tức lắc đầu bảo không đời nào, Cận Thời Xuyên mà có thì khác gì cái cây bằng sắt trổ được hoa, người mù nhìn thấy ánh sáng. Ai mà ngờ một câu nói đùa vu vơ của Cố Nghiêu lại thành sự thật. Lúc ở nhà vệ sinh, Cố Nghiêu ban đầu chỉ lơ đãng nhìn qua Từ Lai thôi, ai ngờ cái em gái này lại tỏ ra khinh bỉ bằng mắt. Anh ta liền cảm thấy thú vị. Ông đây dù sao cũng là quân nhân có số có má, thế mà lại bị người ta nhìn như thể lưu manh. Chớ nhìn vẻ ngoài hòa nhã của anh ta, thực tế tính tình trong xương cốt khá là ngang bướng. Em càng tỏ thái độ thì anh đây càng thích nhìn. Không ngờ em gái này lại là vợ của thằng cha Cận Thời Xuyên, thật là bất ngờ. Cuối cùng, buổi hẹn hò đẹp đẽ chỉ hai người biến thành buổi tụ tập năm người. Vốn Cận Thời Xuyên không đồng ý đi tăng buổi chiều nhưng ba gã kia liền ra tay lôi kéo Từ Lai, mở miệng ra là chị dâu tương lai, em dâu tương lai, em nỡ nhẫn tâm để bọn anh ba thiếu một à? Từ Lai nghĩ đây là các anh em chí cốt của Cận Thời Xuyên, lần đầu tiên gặp mặt mà không nể mặt người ta cũng không được hay cho lắm, hơn nữa cô còn đang muốn thể hiện mình là người hiểu chuyện, chu đáo nên đã gật đầu đồng ý. Ba gã đàn ông tỏ vẻ đắc ý ra mặt nhìn sang Cận Thời Xuyên như muốn nói, xem vợ ông hiểu chuyện chưa kìa, đâu có đàn ông đàn ang mà lòng dạ hẹp hòi như ông chứ. Vì chỉ đi hai xe, mọi người lại biết rõ tính nết Cận Thời Xuyên, chỉ cần không để mắt một chút là chưa biết chừng ông ta đã mang con gái nhà người ta chạy mất tông mất tích rồi, vậy nên cả đám bắt Cố Nghiêu phải ngồi xe Cận Thời Xuyên. Ba người ngồi trong xe, không một ai lên tiếng. Cận Thời Xuyên chăm chú lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, không biết đang thấy thế nào. Từ Lai thỉnh thoảng ngó anh một cái, ngập ngừng như thể muốn nói rồi lại thôi. Cố Nghiêu ngồi ở ghế sau cảm thấy mình quả là cái bóng đèn to lù lù, ngay chính anh ta cũng không chịu nổi, lại còn thỉnh thoảng trông thấy ánh mắt Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên, cuối cùng đành đầu hàng. “Người anh em, ông tìm một chỗ nào đấy tấp được tấp vào đi.” Ông đây không xuống xe thì sẽ thành thành tội nhân thiên cổ. “Sao đấy?” Cận Thời Xuyên hỏi. “Không sao hết, ăn no quá tức bụng, không muốn ngồi một chỗ đánh bài, tính đi bệnh viện khám không được hả?” Từ Lai vừa nghe đã thấy buồn cười, ông anh này nói phét không đỏ mặt, giống y như nói thật ấy. Cận Thời Xuyên đánh mắt nhìn Cố Nghiêu qua gương chiếu hậu “Ông chắc chứ? Lát nữa cũng dám nói như vậy với lão Triệu và Thạch Đầu hả?” Cố Nghiêu thầm cười trong bụng. Tao đây tạo cơ hội cho hai người bọn mày chạy trốn, mày lại còn sợ mọi người hỏi tội nữa à, mẹ mày chứ, thằng chết tiệt. “Vậy thôi, hết đau rồi, đi đánh bài đi.” Cố Nghiêu nhướng lông mày, môi cong lên, xe ngừng chạy. Cận Thời Xuyên quay đầu lại bảo Cố Nghiêu “Bệnh viện ở cách hai con phố.” Cố Nghiêu liếc Cận Thời Xuyên một cái, cáo lỗi với Từ Lai rồi mở cửa xuống xe, gọn gàng, dứt khoát. Từ Lai cúi đầu nghẹn cười, nhịn không được nữa, cười phá lên, cười muốn chảy cả nước mắt. Cận Thời Xuyên đánh tay lái một cái, chiếc xe nhập lại vào dòng xe chạy. Anh cũng cười theo “Hay lắm sao mà cười?” “Buồn cười mà!” Từ Lai nhìn về phía Cận Thời Xuyên, “Mấy anh em nối khố của anh đều rất thú vị, đâu có cứng nhắc như anh đâu.” “Vậy à?” Cận Thời Xuyên liếc xéo nhìn Từ Lai, nhìn đến nỗi khiến Từ Lai thấy run run. Mãi sau này, Từ Lai mới hiểu, gã đàn ông này không hề cứng nhắc chút nào, giống như người anh em chí cốt của anh nói đấy, chúa ranh ma, có thể ăn sạch người ta. “Vậy chúng ta đi xem phim đi!” Từ Lai cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Cận Thời Xuyên khá là nguy hiểm ngầm nên bèn đánh trống lảng. “Ừ.” … Ngày cuối tuần, rạp chiếu phim đông đặc ngầu. Hai người đứng ở sảnh rạp chiếu phim, Cận Thời Xuyên hỏi Từ Lai muốn xem gì? Từ Lai ngẩng đầu lên nghiêm túc chọn phim. Cô rất ít khi xem phim điện ảnh, không hứng thú với thế giới giải trí nên chẳng biết được mấy phim đang chiếu ở đây. Cô nghĩ Cận Thời Xuyên lại càng không biết hơn. Cuối cùng, ánh mắt cô tập trung trên một tấm poster, tên phim chỉ đơn giản là MSF. Hình nền poster một nửa là hình ngọn lửa, một nửa là bệnh viện MSF, nữ chính mặc áo phông đồng phục MSF, trên tay ôm một đứa trẻ da đen gầy gò, nam chính mặc áo đen quần đen, phong độ ngời ngời, cầm trên tay một khẩu súng. Sau lưng các diễn viên chính là một hàng người, đội hình đông đảo. Dưới cùng viết một câu khẩu hiệu “Sinh mệnh không biên giới, tình yêu không biên giới!” Từ Lai trông thấy trong đội ngũ diễn viên có nhân vật người lính, đoán có lẽ Cận Thời Xuyên thích xem nên ngầm chọn bộ này. “Xem phim này đi.” Từ Lai nhìn về phía Cận Thời Xuyên, phát hiện anh đang quan sát bốn phía, nhìn về phía lối thoát hiểm. Chắc đây là bản năng của người lính phòng cháy chữa cháy rồi. Hễ đến nơi công cộng, việc đầu tiên là tìm lối thoát hiểm và chỗ đặt trang thiết bị cứu hỏa. “Gì?” Cận Thời Xuyên quay đầu lại nhìn theo tay Từ Lai chỉ, lập tức mỉm cười, gật đầu “Anh đi mua vé.” Từ Lai gật đầu, chỉ góc bên kia “Vậy em đi mua đồ ăn.” “Đợi lát nữa cùng đi luôn.” Cận Thời Xuyên kéo tay Từ Lai đi xếp hàng mua vé. Từ Lai cúi đầu nhìn tay mình được tay người đàn ông nắm chặt, lén cười trong bụng rồi cựa tay, đổi thành mười ngón đan nhau. Cận Thời Xuyên nắm chặt bàn tay, cũng lặng lẽ nở nụ cười. Điều khiến Từ Lai không ngờ là sức nóng của bộ phim này, hầu như tất cả các ghế ngồi đều kín chỗ. Họ không mua vé trước trên mạng nên giờ chỉ có chọn vị trí ở bên rìa. Cận Thời Xuyên định chọn phòng VIP nhưng Từ Lai ngăn lại, bảo là xem ở chỗ có nhiều người thú vị hơn. Cận Thời Xuyên nghe Từ Lai, chọn một chỗ ở bên rìa rồi đi mua đồ uống và bỏng ngô. Có lẽ vì hôm nay hai người đi hẹn hò nên đã cố gắng ăn mặc đẹp lại thêm phong độ xuất chúng nên hai người không biết chứ, ngay từ khi họ xuất hiện ở cửa rạp chiếu phim liền đã thu hút ngay sự chú ý của người khác rồi. Lúc soát vé, Từ Lai để ý đến một cặp mẹ và con trai đứng trước họ. Cậu bé cứ chốc chốc lại ngoái đầu nhìn Từ Lai rồi quan sát Cận Thời Xuyên khá kỹ. Mẹ cậu bé phát hiện con mình đang nhìn gì đó liền nhìn theo. Thì ra là nhìn một cô gái xinh đẹp. Chị vội cười bảo “Ngại quá, thằng bé này thích con gái đẹp lắm.” “Thật đáng yêu ghê!” Từ Lai cúi đầu hỏi cậu bé, “Em bao nhiêu tuổi rồi?” “Bốn tuổi rưỡi ạ.” Cậu bé hếch mặt lên, ra vẻ mình rất người lớn với Từ Lai, còn cố tình nhìn Cận Thời Xuyên một cái rồi tiếp tục, “Chị à, xin đừng bảo một người đàn ông là đáng yêu.” Từ Lai phì cười, ngẩng lên nhìn Cận Thời Xuyên. Một tay anh cầm hộp bỏng, một tay cầm Coca, trông dẫu khá tức cười nhưng không hề ảnh hưởng đến phong độ của anh. Cô gật đầu với thằng bé “Phải, phải phải, không được bảo một người đàn ông đáng yêu.” Nói xong thì nhìn lên Cận Thời Xuyên, cười đầy ngụ ý với anh. Đây chỉ là chút chuyện nhỏ này xen vào giữa lúc soát vé. Soát vé xong, Cận Thời Xuyên cúi đầu thì thầm theo kiểu đe dọa bên tai Từ Lai “Cứ nói đáng yêu nữa đi, anh sẽ cho em biết anh không đáng yêu thế nào.” Từ Lai bị hơi thở và giọng nói đàn ông làm cho đỏ bừng hai má. May là trong đây ánh sáng tối, màu đỏ của cô cũng được giấu đi. Hai người tìm tới chỗ của mình ngồi xuống. Màn chiếu vẫn đang phát trailer. Chẳng mấy chốc, người đi xem đã ngồi kín khán phòng. Cậu bé vừa nãy và mẹ cu cậu cũng đi đến lối nhỏ bên rìa. Thằng bé nhận ra hai người họ trước tiên, nói một câu rất ra dáng “Ồ, sao khéo vậy?” Cận Thời Xuyên không tỏ vẻ gì, Từ Lai giật giật khóe môi, gật gật đầu “Đúng vậy, khéo thật đấy.” Mẹ cậu bé giờ mới nhận ra người con mình chào hỏi là cặp đôi đẹp ngời ngời hồi nãy, chị chào họ một tiếng khách sáo “Là hai người à, lại gặp nhau rồi.” Phim sắp bắt đầu, các đèn đều tối đi. Cậu bé và mẹ ngồi xuống cạnh chỗ của Từ Lai. Phim bắt đầu chiếu. Bộ phim này quả thực rất hay. Nó được kể qua cái nhìn của nữ chính là một bác sĩ không biên giới, nam chính là một cao thủ đánh đấm rất giỏi. Trên chiến trường ở miền nam Xu-đăng, họ cùng trải qua bạo loạn, chiến tranh, bệnh dịch, bị lính đánh thuê truy sát, dùng nghệ thuật quay phim đặc biệt để tái hiện lại sự nguy nan trong quá trình bác sĩ không biên giới cứu chữa các bệnh nhân, tranh chấp với tử thần, đồng thời với đó là nỗi tự trách, tức giận khi không thể cứu được họ. Giữa phim có sự xuất hiện của đội lực lượng gìn giữ hòa bình, một người lính trong số họ trở thành bạn bè với nam nữ chính nhưng cuối cùng lại hy sinh. Xem đến đây, Từ Lai liếc nhìn sang phía Cận Thời Xuyên. Cô chủ động đưa tay nắm tay anh. Đôi mắt người đàn ông chuyển sang nhìn thẳng vào mắt cô, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi anh rồi anh lại quay đi, tiếp tục xem phim. Từ Lai nhìn sang cậu bé ngồi kế bên. Cậu nhóc ngay từ đầu đã không hề nghịch ngợm, ngồi xem rất chăm chú. Điều khiến cô bất ngờ là, cô thấy khuôn mặt hai mẹ con được ánh sáng hắt từ màn chiếu tới, khuôn mặt người mẹ đẫm nước mắt. Chú thích *MSF là tên viết tắt của tổ chức bác sĩ không biên giới, tiếng Pháp là Médecins sans frontières, là một tổ chức phi chính phủ quốc tế do một số bác sĩ người Pháp thành lập vào năm 1971 với mục đích nhân đạo. Tổ chức này đưa ra những cứu trợ y tế trong các trường hợp khẩn cấp như thiên tai, dịch bệnh, nạn đói hay chiến tranh… Bác sĩ không biên giới còn có những hoạt động dài hạn như cứu trợ sau các thiên tai, trong các cuộc xung đột kéo dài hay giúp đỡ những người lưu vong. MSF đã được trao giải Nobel Hòa bình vào năm 1999. Nguồn Wikipedia. Bản đồ các quốc gia có MSF đang thực hiện sứ mạng năm 2015

thời gian như hẹn